يا.. گمر
يا.. گمر
ياگمر …
هاكثر تندل اليطيح
أتفرهدت عيني أعلى طولك ياگمر
بيش اگضي الليل … وانت
مشارك عيوني على رماد الصور
ياگمر تسهر المن ياگمر ليلية وحدك
وتنطفني رماد السكارة ومامش چفوف التلمك
مثل ليل الخوف تگضي ..
للشعر ،، للناس،، تگضي
وتالي من تصحه الفجر تنباع سكته ،
وتلگه ضيك ميت أبين النجم
حسبة ع حسبة ومامش عيون التزته
مامش أنت ..
كل مناديل الولاية تسابگة من عرگ جفنك
والدمع وحدك شربته
وكل شبابيچ المتانه أتنادست من لمع ثغرك
ونطفت شفه أعلى شفه
ولاهي صدفة …
الطيف يمشي برمش عينك
من تفكهن باب باب احلامك وترجع وحيد
وياحسرتك من تشوف عيون ناسك
ناطرتك نجمة وانت هلال عيد
چلمة الـ وينك دليل أتلم شكو بنادم بعيد ..
يابعيد … شكثر كتلك
يم محطات التذاكر لم غربتك
وضحك بوجه القطار
وياما كتلك مو بطر لون السمار
وياما كتلك ! الانتظار .. الانتظار .. الانتظار
شوازه عمرك ؟
ونبعت ليلة أعلى بيبان النهار
وضيعت لونك بوادم مالهم نظرة بسماك
بسك تجر بحسرتك
هذه ذبلان الهوه لا … موهواك
جيس كلبك،،، من تفز جم مرة يوكف
تلگه جم موعد جزاك
تلگه بخيوط الفچر منحر ضواك
ياهواك ، بنفس متعوب شيردك
لم غربتك ..
من جنت گد الاصابع ماحسبتك
هسه من شريت عمرك ع النذور
تريدني استاحش غربتك
صيح روحك ياغريب
الصوت من يفرغ يرد يصيح روحه
اشچم حلم خاتل بعيني
وجفني مايگدر يلوحه
يخاف لا ليل المناير يلگه ضيه وينصلب
وغافلت عيني ومشيت بلادرب
ممشه الصور بجفون عاشگ
لو حظه بديرة غرب
غافلتها
بحجة البيبان تستاحش غربتي وسافرت .
وردود رد بيه النفس
من طاحت الدنيا أعلى عيني
وصاحت الوادم متت .
بقلم
حسن قاسم